Trước khi quyết định nói ra như thế, em đã suy nghĩ, trăn trở rất nhiều lần, nhưng rồi biết không thể nào duy trì được nữa.
Lần đầu gặp anh tại nhà thờ, em đã cảm thấy anh rất gần gũi, thân quen, như một người anh trai có thể che chở, bảo vệ được cho em. Và rồi, dần dà, anh thích em, chiều chuộng em, dành mọi quan tâm, lo lắng cho em, khiến bao người ganh tị, bảo: "Mày vậy mà có phúc quá!".
Uống nước, chẳng bao giờ anh để em tự rót, mà luôn rót cho em. Thấy em bỏ bữa để lo công việc , ăn cơm xong, anh hộc tốc mua nào là thức ăn nhẹ, nước suối, bánh kẹo...Em khá..."choáng" vì có thể phần thức ăn đó đủ cho khẩu phần...10 người! "Sao anh mua nhiều quá vậy?". Anh cười: "Em cứ lựa đi, món nào thích em cứ ăn, phần còn lại anh sẽ chia sẻ bạn bè". Em chia sẻ bất cứ điều gì, anh cũng đồng tình với em, em muốn thế này, thế nọ, anh cũng chẳng buồn phản đối...
Dần dà, em biết được rằng, mình đã có lỗi với anh!
Lỗi lớn nhất, là em nhận ra em không hề yêu anh!
Bởi đơn giản, em chỉ cảm động, ngộ nhận trước tình cảm anh dành cho em...Anh chiều chuộng em hết mực, nhưng em thì dần dà ngán ngẩm như thế quá rồi!
Một ngày đầy nắng và gió như bao chủ nhật khác trong nhà thờ, trong khoảng sân rộng lớn, anh lại ngồi trên ghế đá, bên cạnh em. Anh khệ nệ mang nào bánh kẹo, hoa quả, nước uống, và cả quà cho em nữa!
Em cảm thấy xót xa, nhưng rồi níu kéo thì em được gì, anh được gì? Em chỉ thêm đau khổ dằn vặt, còn anh thì ngày càng lún sâu vào ảo tưởng về một tình yêu hạnh phúc. Hạnh phúc thế nào được hả anh, khi tình cảm anh dành cho em nhiều hơn em dành cho anh?
"Anh, mình chia tay được không?
Chẳng nằm ngoài dự đoán của em, mặt anh thắt lại, bồn chồn: "Em à, anh đã làm gì có lỗi, em cứ nói ra, anh sẽ hoàn toàn sửa sai dần dần mà, anh hứa đó!"
"Nếu tình yêu chỉ được vun đắp từ một phía thì làm sao lâu bền được hả anh? Em rất quý anh, em nhận ra rằng anh rất tốt với em, có thể nói trên đời này không ai quan tâm đặc biệt đến em giống anh. Nhưng anh à, níu kéo chỉ gây đau khổ cho cả anh và em, vậy nên, anh cứ tập xa em dần dần, anh nhé!"
Ngưng một chút, em lại nuốt ngược nước mắt, cố gắng nói từng lời: "Anh cứ xem như em đã thích người khác, rồi anh hận em đi, càng nhiều càng tốt, em không thể chia tay anh dứt điểm khi mà anh quá tốt với em"
Lòng se sắt, anh nói: "Làm sao anh có thể đối xử với em được như thế, làm sao?"
o0o
Thấm thoát đã hai năm kể từ ngày đó. Em biết, quyết định của mình không hề sai lầm. Bây giờ, thẳm sâu trong tim em, vẫn còn một chút tình cảm đặc biệt dành cho anh, nhưng nó nằm ở góc khuất, mờ nhạt lắm.
Hiện tại, có chuyện gì, em cũng chia sẻ với anh. Anh cũng không quá "khắt khe" nữa, anh để em tự do, thoải mái. Chính điều đó làm em cảm thấy vui. Anh à, em vẫn cho rằng quyết định ngày trước là sự giải thoát cho cả hai ta, và quan trọng hơn, anh đã có một kinh nghiệm tình yêu đầu đời, đúng không?
Chia tay đâu phải là chấm dứt tất cả. Bởi anh và em vẫn xem nhau như bạn thân, và em cảm thấy hãnh diện khi được anh trò chuyện, chia sẻ. Một lần nữa, cảm ơn anh, cảm ơn sự bao dung và lòng chân thành từ anh! Em tin, một ngày nào đó, một người con gái khác tốt hơn em, sẽ đến với anh. Luôn mong anh hạnh phúc.