Từ dạo hắn và nó còn học mẫu giáo thì bất cứ lĩnh vực gì cả hai đều là đối thủ cạnh tranh của nhau. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà bây giờ hắn và nó lại học chung lớp, ngồi cùng bàn và trở thành đôi bạn thân lúc nào không biết…
"Khi khoảng trống trong trái tim không còn nữa liệu có thể bên cạnh trái tim được không nhỉ?"
'Đây chẳng biết, bộ định để phần bên cạnh trái tim cho em khác à?'
"uh....thì.... lo xa một tí í mà "
" Thôi đi ông tướng, tỉnh lại đi nào?Đất loại Z mà cứ tưởng là Sôcôla loại một " Cứ làm như là khối em theo lắm í "....
Từ dạo hắn và nó còn học mẫu giáo bất cứ lĩnh vực gì cả hai đều là đối thủ cạnh tranh của nhau. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà hắn và nó lại học chung lớp, ngồi cùng bàn và trở thành đôi bạn thân lúc nào không biết…
Hắn lạ lùng và bí ẩn
Hắn một thằng con trai không đẹp trai như bao thằng con trai khác, sống lại hay lãng mạn, mơ tưởng, thế mà được cái là học giỏi, thông minh lắm cơ. Cũng có khối nàng theo đuổi mà không được.
Hắn vẫn hay kể cho nó nghe về một nàng mà hắn đang yêu.Tất cả các chiêu và công thức để chinh phục nàng ấy đều được sử dụng để giúp hắn.Thế mà hắn luôn miệng bảo “không đựơc đâu”. Hễ đến ngày gì đặc biệt lại thấy hắn qua kêu gọi "cứu trợ ",n nào là chọn gấu bông,kẹp tóc... có khi còn bắt nó ngồi hàng tiếng đồng hồ phụ hắn làm tấm thiệp cho nàng… Nó cũng chẳng biết rằng nhỏ này có gì đặc biệt mà cứ làm hắn điêu đứng đến vậy .
Nhiều lúc nó nghĩ "Giá như mình là cô ấy có khi đã yêu hắn rồi , thời đại nào mà vẫn còn những kẻ vì tình yêu mà chịu bỏ hàng giờ ra làm những việc vớ vẫn nữa chứ”…
Nó hài hước và cá tính.
Là một cô gái khá xinh với đôi mắt tròn xoe, cái mũi be bé , cả cái lún đồng tiền dễ thương khiến cho bao kẻ phải “say nắng”.Nó đã từng tuyên bố với đám bạn rằng ghét có một ông chồng thông minh, dí dỏm, luôn hiểu và yêu vợ mình. Mọi người nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên "con này hâm thế không thích, còn muốn gì nữa " chẳng để mọi người chờ đợi nó bảo “vì ghét của nào trời trao của ấy mà” ….rồi mọi người cười phá lên.Cái cách nó nói luôn biến mình thành trung tâm của mọi cuộc trò chuyện, thế mà nó chẳng yêu lấy một ai, tại sao thì không ai biết được. Phải chăng nó cũng đã giành "khoảng trống" ấy trong trái tim cho một người rồi…
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi cho đến một ngày vô tình nó phát hiện những món quà nó và hắn cùng đi mua đã không chuyển tới nàng của hắn. Tất cả đều được bỏ trong một hộp giấy,còn có cả tấm thiệp tự tay hắn làm người nhận mang tên Bảo Hân. Nó thầm nghĩ " Hóa ra hắn yêu một người tên giống mình cơ đấy , nhưng tại sao hắn vẫn chưa gởi cho nàng những món quà này cơ chứ, đằng nào nó cũng đã cố giúp hắn lựa chọn kia mà ? hay là có chuyện gì đã xảy ra?” Hàng loạt câu hỏi nó đặt ra....khi nó gần như hiểu mọi chuyện thì hắn xuất hiện…
- Này nhóc uống nước lọc nhá ! nhà hết nước cam rồi...
Hắn nhìn nó như một vật thể lạ rồi hắn lúng túng như một đứa con nít,nhìn hắn nó không thể nhịn đựơc cười,trông hắn vừa lạ vừa ngố như một đứa trẻ.
-Tại sao ? nó nói lớn.
-“ V…iiiì….tui sợ… trái tim nhóc không còn chỗ cho tui”
-Ngốc ạ ! tui có ăn thịt đựơc đâu mà sợ…
Giờ thì nó và hắn là gì thì chỉ có và hắn và nó biết được điều đó?!?..............
Thế đấy! Nếu đã yêu một ai hãy dũng cảm nói ra nhé! Vì ít ra ta cũng nhận được một câu trả lời.Điều sai lầm duy nhất của bạn chính là phủ nhận những gì trái tim mách bảo.