Chuyện thứ nhất...
Nó và hắn gặp nhau là cãi ỏm tỏi, không bao giờ dứt. Ngay từ lần đầu tiên vào trường cấp 3, họ đã là "oan gia". Chẳng hiểu sao không thể nói chuyện một cách đường hoàng được. Lúc hắn nhân nhượng thì nó mặc nhiên "ngang tàng". Lúc nó không muốn trở thành "kẻ thù" thì hắn lại cho rằng nó ngốc xít. Hơ, thật là khó hiểu và mờ mịt quá đi...
Nhưng rồi, theo thời gian, có một điều không thể chối cãi, hắn bắt đầu len lỏi vào những giấc mơ của nó, để rồi nó nhớ, nó mơ mộng, nó tưởng tượng...
Nó tương tư gương mặt baby dễ thương của hắn mất rồi...
Mà biết đâu, hắn cũng thích nó nhỉ...Biết đâu được, trên những phim thần tượng, những "couple" thường cãi nhau ỏm tỏi trước khi có tình cảm với nhau mà...
Thế là nó...thu hết can đảm, nói rõ, nói thật với tên "oan gia" trên blog.
Hắn ta...sửng sốt. Rồi khi định thần lại, hắn cũng nói nghiêm túc với nó: "Tui chỉ xem bà là bạn, lâu lâu cãi nhau cho vui. Tui cũng mến bà lắm, nhưng không đi xa hơn tình bạn được. Tui có "ấy" rồi"...
Nó đau, như chưa bao giờ đau...
Chuyện thứ hai...
Tuổi 16, người ta thấy điều gì cũng "hình như". Nó mỏng manh, dễ vỡ và thoáng qua...
Lần thứ 2, tâm trạng của nó lại rối bời, xốn xang và khắc khoải trước một "nhóc" hoàn hảo quá đỗi.
Nhóc cực kỳ đẹp. Một vẻ đẹp giao thời giữa truyền thống và hiện đại, khiến người lớn thì trầm trồ, còn chúng bạn thì thẫn thờ trước vẻ đẹp đó. Nhóc rất xì tin, phong cách đáng yêu. Hắn lại học giỏi, vẽ đẹp, lại ở trong đội tuyển bóng rổ của trường. Hắn là hotboy.
Nó, cũng như bao cô bạn khác trong trường, để ý hắn đến từng bước đi, dáng đứng.
Và rồi hắn đến với nó. Diệu kì như một giấc mơ. Hắn đem cho nó những niềm vui bất tận, cùng những cử chỉ dịu dàng, ga lăng quá đỗi. Nó như ở trên thiên đường...
Để rồi một ngày, hắn bỏ đi. Nó sợ hãi, thảng thốt vì đánh mất tình cảm, cũng lại thu hết can đảm mà nói thật nỗi niềm. Hắn chậm rãi nói: "Mình biết mà, nhưng thật ra mình cũng chỉ mến bạn thôi, chứ chuyện tình cảm thì...xa xỉ quá... Tại bạn đa cảm quá nên hiểu lầm mình. Thật ra bạn nữ nào mình cũng đối xử như thế..."
Nó lại choáng váng, xây xẩm...
Chuyện thứ ba - Chuyện cuối cùng
Đến giờ thì nó đủ chững chạc để kiềm chế tình cảm, để không bị va vấp và ngộ nhận như bao lần khác...
Một thằng bạn. Nói chuyện khá tâm đầu ý hợp. Ai cũng gán ghép nó với hắn. Nhưng cảm xúc nó chai sạn và nó cảm thấy sợ khi phải đối mặt với sự thật này.
Cũng chính vì "chỉ xem nhau là bạn đơn thuần" nên nó và hắn biết nhau được gần 2 năm, mà tình bạn vẫn vững bền. Nó tự hào về điều đó.
Hắn mang cho nó những phút giây bình yên, khi ngồi bên cạnh hắn, và im lặng, để gió vờn mái tóc, để gió xua đi những nỗi ưu phiền...
Và nó linh cảm (chỉ là linh cảm), rằng hắn cũng có tình cảm với nó, vượt qua mức bạn bè...
Nhưng dường như, điều gì quá dễ dàng thì lại đâm ra...chán chường. Nó cam đoan rằng nếu hắn thổ lộ với nó, nó sẽ cảm thấy thật tầm thường.
Nhưng hắn chưa nói gì, chỉ đẩy đưa, bóng gió khéo léo.
Nó càng tò mò và muốn tìm hiểu.
Nó lộ ra cảm xúc. Và hắn ta - cũng như nó - cảm thấy thật tầm thường.
Hai người lại trở thành hai tảng băng.
Dù trong thâm tâm, hai người "đặc biệt đối với nhau" lắm lắm...
_____o0o______
Ngồi ngẫm nghĩ những chuyện đã qua, nó cảm thấy mình ngốc thật...
Đâu nhất thiết phải là thứ tình yêu xa xỉ đâu nào. Hãy hài lòng với những gì mình có. Một thằng bạn đặc biệt, rất đặc biệt. Và rồi thời gian, có thể sẽ vun đắp, sẽ chia lìa, hay làm điều gì đó mà nó chưa nghĩ đến.
Nhưng chỉ cần hắn và nó tin chắc rằng trong tim họ luôn có nhau thì quá tuyệt rồi còn gì.
Cần gì phải ngộ nhận thứ tình cảm phức tạp của người lớn cơ chứ!